CẢM XÚC VỀ NGHỀ GIÁO
Mỗi người thầy đều luôn thấy vui khi lũ
học trò của mình ngoan và chăm học. Và cũng có lúc thấy buồn khi phải chứng
kiến các cô cậu học trò hư, quậy phá không nghe lời.Nhưng rồi mọi thứ sẽ qua đi
để nhường chổ lại cho tình thương, lòng nhiệt tình đem tri thức đến cho thế hệ
trẻ những chủ nhân tương lai của đất nước.
Khi
còn ngồi trên ghế nhà trường nhìn những bụi phấn rơi trên mái tóc của thầy, cảm
nhận được nỗi vất vả của thầy, tôi đã thầm ao ước sau này lớn lên sẽ trở thành
cô giáo. Chính tấm lòng yêu nghề của thầy cô đã dẫn dắt tôi bước trên con đường
phía trước.
Trở lại mái trường thân yêu, nơi đã từng
gắn bó và cũng là nơi ươm mầm cho ước mơ trở thành cô giáo của tôi. Tôi vô cùng
bồi hồi và xúc động. Được giảng dạy ở mái trường này, thực sự là mơ ước lớn của
nhiều giáo viên như tôi. Giờ đây ước mơ đã thành hiện thực, niềm vui như được
nhân lên. Điều bất ngờ lúc nào cũng để lại những dư âm khó phai. Được đứng trên
bục giảng, vừa là học trò của các thầy cô, vừa là đồng nghiệp, vừa là cô giáo
của các em học sinh thân yêu. Tôi thấy mình rất may mắn khi được trở về mái
trường xưa, được gặp lại các thầy cô giáo, những người đã từng dạy dỗ, dìu dắt
để tôi trưởng thành như ngày hôm nay. Công ơn cô thầy làm sao kể xiết.
Nhà thơ Tố Hữu đã viết:
Đã là con chim, con chim biết hót
Đã là chiếc lá, chiếc lá
phải xanh
Có lẽ nào vay mà không trả
Sống là cho đâu chỉ nhận
riêng mình.
Qủa đúng như
vậy! Thế hệ trẻ chúng tôi đã vay, đã nợ rất nhiều của các thế hệ đi trước. Và
giờ đây, lại được sống, làm việc, được cùng thầy cô viết tiếp trang sử vẻ vang
của trường Hoàng Hoa Thám. Vì vậy, tôi luôn nghĩ mình phài cố gắng và làm việc
để xứng đáng với những gì mà thầy cô đi trước đã giành cho chúng tôi.
Dẫu biết
rằng, sự nghiệp trồng người rất gian
khổ và gặp không ít khó khăn, nhưng mỗi người giáo viên phải cố gắng hết mình
để truyền thụ kiến thức cho các em học sinh, vừa dạy học, vừa dạy làm người.
Mỗi năm cứ
đến gần ngày nhà giáo Việt Nam 20/11, trong tôi lại dâng lên những cảm xúc bồi
hồi thật khó tả, chúng tôi cùng nhau đến chúc mừng thầy cô giáo cũ, để được bày
tỏ những tình cảm của mình với thầy cô. Thầy cô là những người hạnh phúc nhất
trong ngày trọng đại này. Sân trường rộn ràng những khúc hát về thầy cô. Vẫn
những lời chào hỏi thường ngày nhưng sao ngày ấy ấm áp thân thương quá đỗi. Để
rồi ngày mai nó sẽ thành những hoài niệm đẹp đẽ...
GV: P.T.Dị
HOÀI NIỆM
Anh đã đi bao giờ anh trở lại
Lời hẹn thề nhức nhối giữa chiều đông
Sân trường xưa, gốc phượng già còn đó
Nắng sớm chiều mưa cũng chẳng phai lòng
Bài giảng chiều nay không tròn mơ ước
Bến sông Hương da diết một lời mời
Trăng Vĩ Dạ lung linh giữa hai miền hư thực
Mây gió chia lìa khắc khoải nỗi lòng ai
Con sóng nào đo được nỗi nhớ chiều nay
Bao trăn trở, lo âu những bồi hồi, khát vọng
Anh không phải chinh phu nhưng em nguyện làm chinh phụ
Hóa bến lòng nối lại những ngày xưa.
Những tệp tin đính kèm: